Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ
Phan_3
“Van xin cô giúp tôi gọi điện thoại lên được không? Nói là một cô gái họ Quan có chuyện quan trọng nói với anh ấy, cô thử xem có được không?” Ngưng Lộ nghe được là không thể gặp anh, trong lòng gấp đến dộ như kiến bò trên chảo. Chuyện của công ty không thể kéo dài được.
“Cô Quan, cô đừng làm khó tôi được không?” Nhân viên tiếp tân thấy bộ dáng Ngưng Lộ khó xử như thế, không đành lòng nhìn bộ dạng này của cô nhưng cấp trên trách tội xuống cô thì làm sao? Người tốt khó làm mà!
“Nếu không cô giúp tôi gọi điện thoại, tôi nói với anh ấy có được không?” Ngưng Lộ đã không còn cách nào, thì ra muốn gặp anh ta cũng không phải chuyện dễ như vậy.
“Tôi …….”Nhân viên tiếp tân không nói gì.
“Hay là như vậy, cô nói với anh ấy là bạn gái của Sở Khương muốn gặp anh ấy được không? Sở Khương là em trai anh ấy, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi. Van xin cô giúp tôi một lần được không?” Ngưng Lộ rốt cục nhớ tới cái điều kiện có lợi nhất này, bất kể như thế nào vẫn là đem Sở Khương kéo vào.
“Bạn gái của nhị thiếu gia?” Sau khi nhân viên tiếp tân nghe, gọi cũng không được mà không gọi cũng không xong, ai có thể chứng minh cô gái này này sẽ không nói dối? Nhưng mà ngộ nhỡ không thông báo, đến lúc đó người chịu tội vẫn là nhân viên tiếp tân như cô, thôi chết thì chết luôn! Nhân viên tiếp tân nhắm mắt bấm điện thoại cho cấp trên.
“Thư ký Phương, dưới lầu có một cô gái họ Quan yêu cầu gặp tổng giám đốc. Làm phiền chị thông báo được không?” Nghe điện thoại là thư ký của tổng giám đốc - thư ký Phương.
“Điền Mật, đây là ngày đầu tiên cô đi làm sao, không biết quy tắc sao? Tổng giám đốc nói muốn gặp là có thể gặp sao? Bảo cô ấy đi đi.” Thư ký Phương tức giận muốn cúp điện thoại.
“Thư ký Phương xin chờ một chút. Cô Quan này nói cô ấy là bạn gái của nhị thiếu gia, muốn tìm tổng giám đốc cho nên tôi không dám tự quyết.”
“Bạn gái của nhị thiếu gia sao lại tới công ty tìm tổng giám đốc?” Thư ký Phương dù sao cũng là người từng trải qua những việc hệ trọng, chuyện gì nên hỏi vẫn nên hỏi.
Sở Mạnh ngồi phía sau bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là một đống công văn xếp chồng lên nhau đợi phê duyệt. Vừa trở về tiếp nhận Sở Thành, công việc đương nhiên nhiều hơn một chút, cộng thêm buổi sáng mới vừa mở hội nghị kéo dài mấy tiếng khiến anh ngay cả thời gian thở cũng không có. Nhưng anh thích bận rộn và thách thức như vậy.
Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên làm cho anh nhướng mày, chuyện gì xảy ra? Không phải là đã dặn buổi chiều anh không tiếp bất kỳ điện thoại của ai sao? Đám thư ký này có phải muốn về nhà tự ăn mình không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.
Điện thoại vẫn vang, Sở Mạnh đè xuống nội tuyến, giọng điệu rất lạnh: "Thư ký Phương, tốt nhất là có chuyện động trời."
"Tổng giám đốc, dưới lầu có cô gái họ Quan yêu cầu gặp ngài. . . . . ." Trán thư ký Phương bắt đầu đổ mồ hôi, cũng biết là kết quả sẽ như vậy. Cô cũng sắp bị Điền Mật không có đầu óc ở bộ phận lễ tân hại chết rồi.
“Không gặp!” Quan? Có liên quan tới nhà họ Quan không? Chuyện của nhà họ Quan cho dù là ông trời tới cũng vô ích. Sở Mạnh lấy mắt kính xuống, xoa hai bên huyệt thái dương.
“Nhưng cô ấy nói là bạn gái của nhị thiếu gia.” Thư ký Phương trước khi Sở Mạnh cúp điện thoại cuối cùng cũng truyền đạt lại lời cuối rồi thở dài một hơi.
“Bạn gái của Sở Khương?” Sở Mạnh nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cảm giác thân thể mềm mại nhỏ nhắn đó dính sát vào thân thể anh, làm anh mỗi lần nghĩ tới toàn thân đều kích động. Nhưng cô không phải là người anh có thể đụng. Hôm đó, hình ảnh bọn họ ở trên phố không người không coi ai ra gì ôm hôn cũng đồng thời hiện lên trong đầu………. đáng chết! Điều này làm cho anh không cách nào bình tĩnh lại. Bọn họ không phải là quyết định muốn đính hôn sao? Liên quan gì đến người anh hai như anh chứ?
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Muốn gặp không?" Thư ký Phương ở đầu kia điện thoại ngay cả kêu hai tiếng không thấy có đáp lại, tổng giám đốc sẽ không giận điên lên muốn bóp chết cô chứ?
"Để cô ấy lên đây!" Sở Mạnh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau khi ra lệnh trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Ngưng Lộ trực tiếp đi thang máy lên tầng 28. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp khách đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Vào đi.” Cô nhân viên gõ nhẹ hai cái sau đó bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp. Âm thanh đó khiến tim Ngưng Lộ thình thịch nhảy loạn, thật sự là anh ta sao? “Cô Quan, xin mời.” Cô nhân viên lễ phép lui xuống.
Ngưng Lộ ở cửa ra vào hít thật sâu một hơi mới hạ quyết tâm đẩy cánh cửa dày cộm nặng nề kia ra. Cửa mở ra thì không cách nào quay đầu lại.
Sở Mạnh để cây viết trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cô gái đẩy cửa vào. Vẫn là khuôn mặt tròn không giống như người bình thường trong trí nhớ, thân thể mảnh mai kia khiến anh cho là cô thường không được ăn no, có điều trước ngực nên căng tròn thì vẫn có.
Ngưng Lộ đứng ở trước cửa không dám nhìn thẳng anh. Nhưng ánh mắt lợi hại của anh như muốn đem toàn bộ quần áo trên người cô lột ra làm lòng cô bất an. Sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?
“Cô tính đứng ở cửa nói chuyện với tôi sao?” Nếu như anh ta không mở miệng trước, cô có biến thành hóa thạch đứng ở cửa hay không? Sở Mạnh nghĩ, cô ấy sẽ.
“Sở đại ca ……..” Ngưng Lộ bước về phía trước mấy bước, nhỏ giọng mở miệng, cô gọi anh như vậy thích hợp không? Là cô có việc cầu người, tư thế sao có thể cao ngạo được chứ.
“Khóa cửa lại.” Trong giọng nói của Sở Mạnh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có anh hiểu một tiếng “Sở đại ca” kia của cô đã làm cho lòng anh chìm xuống đáy. Anh chỉ là “Sở đại ca” nhưng anh lại không muốn làm Sở đại ca của cô, anh chỉ muốn làm người đàn ông của cô.
~~~ HẾT CHƯƠNG 6 ~~~
Chương 7: Cô Dựa Vào Cái Gì Nói Điều Kiện Với Tôi (2)
Khi Ngưng Lộ xoay người khóa trái cửa, nghe được anh lạnh lùng ra lệnh: “Thư ký Phương, tất cả điện thoại đều không được phép nối máy vào đây.” Điều này làm lòng cô càng thêm lo lắng, anh ta có quấy rối cô giống như lần trước không? Nếu thật sẽ như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
“Ngồi.” Khi Sở Mạnh giơ tay nhấc chân đều là có phong thái của người đàn ông thành đạt và mạnh mẽ, dù chỉ là một chữ cũng có thể làm cho người ta không tự chủ được nghe theo khẩu lệnh của anh. Ngưng Lộ chọn đi đến một chỗ xa anh nhất mà ngồi xuống, hai tay đặt trên chân nắm thật chặt lại, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Sợ tôi? Tại sao phải ngồi xa như vậy?” Sở Mạnh rót cho cô một ly nước trái cây rồi ngồi vào bên cạnh cô. Trong phòng làm việc sang trong, đầy đủ mọi thứ nhưng anh nghĩ cô sẽ không uống rượu.
“Cám ơn.” Anh ngồi rất gần, gần đến khiến Ngưng Lộ có thể nghe được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, không giống mùi xà bông nhẹ nhàng dễ chịu trên người Sở Khương, điều này làm cho đầu cô chìm vào hôn mê.
“Nói đi! Tìm tôi có chuyện gì?” Sở Mạnh nới lỏng cà vạt, mở miệng nói thẳng. Cô sợ làm cho anh bất mãn, ở trong cảm nhận của cô anh đáng sợ như vậy sao? Hay là lần trước mạo phạm làm cô cho rằng anh là người ở bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể động dục sao? E rằng thật sự là như vậy? Mỗi khi tới gần cô, anh đều có xúc động muốn đè cô dưới thân hung hăng ức hiếp một trận. Phụ nữ anh đụng vào không ít nhưng không có một người nào giống cô, cái gì cũng không cần làm đã khiến anh bị kích thích. Nhưng cô lại không giống hạng phụ nữ bên ngoài anh có thể tùy ý mà đụng vào. Điều này làm cho anh vô cùng bất lực.
"Sở đại ca. . . . . ." Ngưng Lộ giương mắt sợ hãi, mở miệng.
"Tôi không phải anh hai cô." Sở Mạnh nghe vào tai thật sự cực kỳ chói tai. Dù sau này cô và Sở Khương kết hôn, anh cũng không muốn nghe chữ “anh hai” từ trong miệng cô, như vậy sẽ làm lòng anh khó chịu giống như có kim đâm vậy.
“Chuyện của công ty ba tôi có thể dàn xếp chút không?” Mặt Ngưng Lộ đầy chờ mong.
“Công ty ba cô?” Trong lòng Sở Mạnh cả kinh, cô họ Quan, mà sáng hôm nay bọn họ mở cuộc họp thảo luận vấn đề muốn thay đổi người phụ trách xưởng gia công lạc hậu của công ty điện tử cũng họ Quan? Chẳng lẽ …..
“Không phải anh yêu cầu công ty ba tôi phải chỉnh sửa sao? Nhưng tại sao một chút thời gian cũng không cho ba tôi mà đã cắt đơn hàng? Như vậy không phải công ty ba tôi cũng sẽ sụp đỗ sao? Rất nhiều công nhân sẽ mất việc làm. Sở đại ca, anh có thể cho ba tôi thêm một chút thời gian để phân xưởng không cần ngừng sản xuất được không?” Ngưng Lộ kích động đến quên rằng mình sợ anh, hai tay nắm thật chặt tay anh.
“Quan Ngưng Lộ.” Sở Mạnh đã nên sớm nghĩ đến cô họ Quan chắc sẽ có quan hệ với Quan gia mới đúng. Hôm đó về nhà, ba mẹ và em trai đang đợi anh về để thương lượng chuyện đính hôn nhưng khi vừa nghe đến chuyện này tâm trạng anh rất buồn bực, anh vừa nói dứt câu: “Mọi người tự xem rồi làm” liền rời đi, là anh sơ sót. Đây là không phải là tác phong nhất quán của anh, là vì cô mà anh sơ sót chuyện quan trọng như vậy.
“Cô về đi!” Thái độ Sở Mạnh chợt trở nên lạnh nhạt, trực tiếp ngồi xuống ghế làm việc của mình. Xưởng gia công nhà họ Quan không đúng hạn giao phương án chỉnh sửa cải cách, Sở Thành không thể tiếp tục hợp tác với bọn họ. Mặc dù từ trước đến nay chưa từng xảy ra vấn đề về chất lượng nhưng công nghệ sản xuất cũng chỉ thích hợp với thị trường trong nước, căn bản là không thể vào thị trường Âu Mỹ. Mà Sở Thành không thể chỉ làm thị trường trong nước, sau khi anh tiếp nhận, việc đầu tiên chính là muốn tiến ra thị trường Âu Mỹ. Cho nên căn bản xưởng gia công lạc hậu phải làm cho phù hợp với yêu cầu cao của thị trường Âu Mỹ, Quan Minh Quyền không làm được tự nhiên sẽ có nhà xưởng khác có thể làm được. Sở Thành không sợ không tìm được xưởng gia công phù hợp.
“Sở đại ca, xin anh cho ba tôi thêm một cơ hội nữa được không? Nếu như Sở Thành chấm dứt hợp tác với công ty ba tôi, ba tôi nhất định sẽ không chịu nổi.” Ngưng Lộ thấy anh lãnh khốc vô tình như vậy, trong lòng gấp đến độ không biết phải làm sao.
“Tôi đã cho ông ấy thời gian. Là ông ta không làm theo yêu cầu của tôi. Hơn nữa báo cáo tài vụ bọn họ đưa ra biểu hiện rõ bọn họ không đủ kinh phí để làm chỉnh đổi lớn như vậy.” Sở Mạnh nhìn theo lập trường kinh doanh. Trong lòng cô lo lắng và sợ hãi, anh đều thấy rõ lại vẫn không nhúc nhích. Anh không thể nào vô duyên vô cớ cho cô một lợi thế lớn như vậy, cho dù cô là vợ sắp cưới của em trai anh cũng vậy.
“Sở đại ca, vậy phải làm sao anh mới đồng ý tiếp tục hợp tác với ba tôi?” Nếu mất đi cơ hội hợp tác với Sở Thành, ba sẽ nghĩ quẩn lần nữa. Mắt Ngưng Lộ đã ngấn lệ, đôi mắt ngập nước nhìn Sở Mạnh, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi kia người đàn ông nào nhìn cũng muốn nhúng chàm?
“Quan Ngưng Lộ, cô biết mình đang nói gì không?” Sở Mạnh chợt đứng lên, kéo cô đến trước ngực đè xuống bàn làm việc.
“Sở đại ca, nếu như công ty ba tôi chỉ vì vấn đề tiền bạc anh có thể cho ông ấy mượn trước, đến lúc đó chúng tôi sẽ từ từ trả lại cho anh?” Ngưng Lộ nhớ tới hôm trước ba mẹ cải vã có nói chuyện cậu cô đem công ty đi cầm cố lấy tiền đi đầu tư thất bại, vậy có phải là có đủ tiền là được rồi không? Sự nghiệp của Sở đại ca lớn như vậy, cho công ty ba mượn trước hẳn là không có vấn đề gì chứ? Ngưng Lộ cũng không biết suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào.
“Tại sao tôi phải cho ông ấy mượn?” Sở Mạnh cười lạnh nói.
“Chúng tôi sẽ từ từ trả.” Tiếng Ngưng Lộ rất nhỏ, hầu như là không thể nghe được.
“Cô lấy cái gì trả?”
“Tôi sẽ đi làm.”
“Chỉ dựa vào cô? Làm việc cả đời cũng không trả nổi.”
“Sở đại ca, van xin anh, giúp ba tôi một lần có được không?” Trong tiếng nói đã kèm theo tiếng nất.
"Ngưng Nhi, muốn giúp ba em, biện pháp không phải là không có?" Thanh âm của Sở Mạnh giống như ác ma, dẫn dụ cô vào cạm bẫy.
"Sở đại ca, anh đồng ý giúp ba em sao?" Đôi mắt thanh thuần của cô bé chợt sáng lên nhìn chằm chằm vào anh.
“Chia tay với Sở Khương, làm người phụ nữ của tôi.” Sở Mạnh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.
“Sở đại ca, anh nói cái gì?” Ngưng Lộ nghe lời anh nói trong lòng chấn động, làm sao có thể, có phải mình nghe lầm hay không?
“Tôi nói làm người phụ nữ của tôi, Sở Thành sẽ tiếp tục hợp tác với công ty ba cô.” Sở Mạnh cảm giác mình điên thật rồi, nhưng thân hình mềm mại trong ngực từng giây từng phút vẫn đang nhắc nhở lý trí anh, anh muốn cô, muốn đến sắp phát điên rồi. Bất kể cô có phải là bạn gái của em trai anh hay không, nếu như anh không có được cô, anh nhất định sẽ ân hận cả đời.
“Không thể nào, Sở đại ca sao anh lại nói những lời như vậy? Em là bạn gái của Sở Khương.” Ngưng Lộ dùng sức đẩy anh ra, lảo đảo mấy bước sau đó vịn vào ghế salon ngồi trên mặt đất. Sao anh ta lại có thể nói những lời như vậy? Làm người phụ nữ của anh ta? Cô là bạn gái của em trai anh ta hơn nữa bọn họ đã quyết định đính hôn. Anh ta làm vậy không phải là loạn luân sao? Một ý tưởng rất bẩn thỉu. Cô cũng biết anh ta không có lòng tốt như vậy nhưng cô lại không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra yêu cầu như thế. Thật sự là cô đã đánh giá anh ta quá cao! Hoặc là anh ta vốn chính là một người không có đạo đức, không có luân lý, bằng không ba năm trước anh ta sẽ không ở lần đầu gặp mặt đã muốn cưỡng bức cô.
“Quan Ngưng Lộ, nếu không cô cho rằng vì cái gì tôi phải đồng ý với yêu cầu của cô? Cô dựa vào cái gì mà nói điều kiện với tôi?” Sở Mạnh bước tới đứng trước mặt cô, bàn tay dùng sức chế trụ cái cằm lạnh băng của cô, ép cô đối mặt với anh.
Sở Mạnh khôi phục lại bản tính thương nhân, lời nói lãnh khốc vô tình giống như một con dao sắt bén đang lăng trì tim cô. Đúng vậy, cô quá ngây thơ. Anh ta sao có thể vô điều kiện giúp cô chứ? Cô là gì của anh ta? Bạn gái của em trai thì coi là cái gì? Huống chi hiện tại nhà họ Sở là anh ta làm chủ.
~~~ HẾT CHƯƠNG 7 ~~~
Chương 8: Ác Ma
"Buông tôi ra, buông tôi ra ... ......." Ánh mắt lạnh lùng hà khắc của anh khiến Ngưng Lộ sợ tới muốn lui về phía sau, thế nhưng anh lại quỳ xuống đè chân cô khiến cô không thể di chuyển.
"Quan Ngưng Lộ, là cô tự mình tới trêu chọc tôi." Ở tình huống anh cách cô gần như vậy, Sở Mạnh không cách nào khống chế được hành động xuất phát từ nội tâm mình.
Đôi môi mỏng thoang thoảng mùi thuốc lá của đàn ông chính xác không sai một ly tóm lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm như hoa của cô, dùng sức mà hôn, sức quá lớn làm cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu sưng đỏ, thế nhưng anh lại không muốn vì thế mà buông tha cho cô.
Ngưng Lộ không ngừng lắc đầu muốn tránh xa khỏi anh, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát, cho đến môi cùng môi hấp dẫn nhau không thể thỏa mãn, anh cúi đầu không ngừng gặm cắn cái cổ mảnh khảnh của cô. Ngưng Lộ mở miệng dùng hết sức lực toàn thân cắn cánh tay bắp thịt săn chắc của anh.
Đau đớn từ trên cánh tay truyền tới làm cho hành động xâm lược của Sở Mạnh ngừng lại nhưng vẫn không buông cô ra. Anh nghiêng mặt dùng khóe mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Lộ vì tức giận, xấu hổ cộng thêm mới vừa rồi dùng sức cắn anh mà đỏ lên. Thật là một cô bé bướng bỉnh, nhưng nếu cô cho rằng làm vậy anh sẽ buông tha cho cô thì hai chữ “Sở Mạnh” của anh sẽ viết ngược lại.
"Cô muốn tự mình nhả ra hay là muốn để tôi ra tay." Âm thanh nhẹ đến không thể nhẹ hơn lọt vào tai Ngưng Lộ làm cho trái tim cô thấy rét run lên. Rõ ràng là miệng cắn đến rất đau rồi nhưng cô vẫn chưa muốn nhả ra. Trong miệng đã có mùi vị mằn mặn, là mùi máu tanh sao? Hàm răng cô đã cắm vào da thịt anh, làn da bị cắn rách, máu bắt đầu thấm ra bên ngoài, áo sơ mi trắng cũng dính lây màu đỏ chói mắt. Nhưng cũng đáng chết đã kích thích gen cuồng bạo trong nội tâm người đàn ông, làm cho máu huyết toàn thân sôi trào. Vẻ mặt ngang ngược của cô đã thành công khơi dậy ham muốn chinh phục của anh.
"Không cần. . . . . ." Ngưng Lộ rốt cuộc hả miệng ra, cảm giác lạnh dưới váy làm cô hoảng sợ biến sắc.
"Bây giờ biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi, không còn kịp đâu." Trong mắt Sở Mạnh hiện lên đầy lửa nóng, cô càng trốn, anh lại càng muốn có được.
"Anh là ác ma, ác ma. Buông tôi ra, buông tôi ra ... ......" Cảm giác đau nhói truyền tới tứ chi, Ngưng Lộ đau khóc thành tiếng. Anh ta là một con quỷ, một con quỷ không có tim nên mới đối xử với cô như vậy. Nhục nhã và đau đớn khiến Ngưng Lộ hận không thể ngất đi, cô không muốn tiếp tục tỉnh táo như vậy.
"Đúng vậy, tôi chính là tên ác ma. Mà tên ác ma này ngay lập tức sẽ làm cô muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong." Một tay trống của Sở Mạnh cởi quần áo của mình ra, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc của một người đàn ông.
"Không cần, không cần, cầu xin anh đừng như vậy. Sở Khương, cứu em cứu em ... ....... Sở Khương.... ......." Ngưng Lộ như điên cuồng gào thét cái tên kia. Sở Khương, anh đang ở đâu? Tại sao không tới cứu em?
"Cút đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa ... ........." Nghe được cái tên quen thuộc đó, Sở Mạnh lập tức bình tĩnh lại. Anh nắm chặt cằm cô lần nữa, dùng giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực nói ra.
"Bây giờ cô có hai con đường, một là thành người phụ nữ của tôi, hai là tới tìm Sở Khương để nó bỏ tiền ra cứu công ty ba cô. Yên tâm, nó đã trưởng thành, có thể vận dụng một chút tài sản riêng." Sự bướng bỉnh trong mắt cô và khuôn mặt đầy nước mắt làm cho anh bực bội, tốt bụng chỉ cho cô hai con đường. Nhưng mà khi trong mắt cô hiện lên một tia hi vọng, anh lại không nhịn được nói ra lời nói lãnh khốc vô tình hơn: "Có điều, nếu như nó biết mới vừa rồi cô ở dưới thân thể tôi thiếu chút nữa trở thành người đàn bà của tôi, không biết có còn muốn giúp cô hay không nữa."
"Cút ngay, đồ ác quỷ!" Hai mắt Ngưng Lộ rưng rưng, kéo quần áo xốc xếch của mình lại, vịn ghế salon đứng dậy. Giống như tránh ôn dịch, trốn rất xa.
"Quan Ngưng Lộ, bây giờ cô đang đứng trên địa bàn của nhà họ Sở, phải cút cũng là cô! Đừng để cho tôi gặp lại cô, lần sau sẽ không đơn giản bỏ qua cho cô như vậy đâu. Thư ký Phương, tiễn khách." Thái độ của cô khiến trong lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, sửa sang lại quần áo của mình, trở lại trước bàn làm việc ngồi xuống, bình tĩnh nhấn phím điện thoại nội bộ. Trong nháy mắt anh khôi phục lại, trở thành chủ tịch tập đoàn Sở Thành - một người bình tĩnh, biết tự kiềm chế.
"Cô Quan, mời." Không tới mười giây, thư ký Phương đã mở cửa đi vào, cô Quan hai mắt rưng rưng, quần áo xốc xếch làm lòng cô cả kinh, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mặt của tổng giám đốc cũng rất bực bội, trời sắp đổ mưa máu rồi, cô lại dám lén quan sát sắc mặt của tổng giám đốc.
"Thư ký Phương, còn chuyện gì sao?" Một câu nói nhẹ nhàng của Sở Mạnh lại làm cho toàn thân thư ký Phương lạnh run.
"Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi lập tức đưa cô Quan ra ngoài."
"Cô đừng đụng vào tôi, tôi tự biết đi." Ngưng Lộ đẩy tay thư ký Phương ra, cố gượng chống lại sự đau đớn và khó chịu giữa hai chân, nhanh chóng thoát ra khỏi cái địa ngục cả đời cô cũng không muốn bước vào một bước này, còn có tên ác quỷ đó. Tất cả đối với cô mà nói là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể thoát được.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, về nơi quen thuộc của mình mới không sợ hãi như vậy. Sở Khương, Sở Khương anh đang ở đâu? Ngưng Lộ đi vào thang máy, một lần nữa nghĩ đến Sở Khương, nước mắt chua xót không thể kiềm chế cứ chảy dài trên mặt. Cô nhớ Sở Khương, chỉ có lòng ngực ấm áp của Sở Khương mới có thể làm cho trái tim cô bình tĩnh lại. Sở Khương, Sở Khương của cô.
Trong phòng làm việc yên lặng, Sở Mạnh nhìn cửa bị đóng lại hơn một phút, sau đó có một tiếng vang thật lớn, tất cả văn kiện trên bàn toàn bộ rơi tán loạn, bàn làm việc được thiết kế chắn chắc và sang trọng thế nhưng xuất hiện một vết nứt đáng sợ.
Mà mọi người ở bộ phận thư ký không người nào dám nhúc nhích, không dám vào nhìn. Trời ạ, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô gái kia tự xưng là bạn gái của nhị thiếu gia tới phòng làm việc của tổng giám đốc không tới nửa tiếng thì hai mắt đẫm lệ đi ra, mà trong phòng tổng giám đốc mới nhậm chức phát ra những tiếng vang thật lớn kia lại là chuyện gì?
Không người nào dám hỏi. Cho đến nhiều năm sau đó thư ký Phương - người đã bị gọi vào thu dọn đồ đạc vẫn nghĩ mãi không thông, tại sao cái bàn tốt như thế lại có thể bị nứt ra???
~~~ HẾT CHƯƠNG 8 ~~~
Chương 9: Vỡ Mộng
"Sở Khương, anh đừng đi, ở lại với em." Ngưng Lộ nằm trên giường nắm tay Sở Khương không muốn buông ra.
"Lộ Lộ, anh sẽ không đi, sẽ luôn ở đây cùng em được không?" Sở Khương đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt cùng hai mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô.
Sau khi Ngưng Lộ chạy ra khỏi cao ốc tập đoàn Sở Thành thì bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà. Sở Khương vẫn còn đang đi học, sau khi nhận được điện thoại cô gọi tới khóc nức nở thì lập tức chạy đến nhà cô.
Đi tới nhà họ Quan thấy Ngưng Lộ quần áo xốc xếch nằm trên ghế salon khóc đến toàn thân run rẩy làm anh sợ ngây người. Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Lộ Lộ lại ở nhà khóc một mình?
Cho dù anh hỏi như thế nào, cô vẫn chỉ vùi đầu vào ngực anh khóc. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lẳng lặng ôm cô, để cho cô đem toàn bộ uất ức đều khóc ra…
Cho đến khi anh cho rằng cô sắp khóc đến mù, cô khóc đến toàn thân không còn sức mới nghẹn ngào ngừng lại. Dưới sự khuyên nhủ của anh, cô mới kể đầu đuôi mọi chuyện. Nhưng Ngưng Lộ không kể chuyện mình đi tìm Sở Mạnh, cô không dám cũng không thể, nếu Sở Khương biết trong phòng làm việc của anh ta xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho cô. Ngưng Lộ cảm giác mình rất vô sỉ, lợi dụng tình cảm Sở Khương dành cho mình, nhưng cô đã không còn cách nào khác.
"Sở Khương, anh có thể giúp chuyện của ba em phải không?" Ngưng Lộ vừa nghĩ tới chuyện của ba nước mắt lại muốn chảy xuống.
"Lộ Lộ xảy ra chuyện lớn như vậy em nên sớm nói với anh. Yên tâm đi, cứ giao cho anh. Công ty ba em nhất định sẽ không có chuyện gì." Sau khi Sở Khương nghe Ngưng Lộ kể moi việc thì trong lòng đã có cách. Phía anh hai thì anh không chắc, nhưng phía ba mẹ thì có thể xuống tay được. Anh tin tưởng ba mẹ nhất định sẽ đồng ý giúp Ngưng Lộ, dù sao bọn họ cũng sắp đính hôn rồi không phải sao? Hơn nữa lần trước gặp mặt, ấn tượng của bọn họ đối với Ngưng Lộ cũng không tệ lắm. Dự định xấu nhất là mọi người trong nhà đều không đồng ý, anh có thể sử dụng một ít tài sản ông nội để lại cho anh, mặc dù so với anh hai không nhiều lắm nhưng đủ để ứng phó chuyện công ty ba Ngưng Lộ.
"Sở Khương, em vẫn rất sợ, rất lo lắng." Trên khuôn mặt tái nhợt của Ngưng Lộ hai mắt rõ ràng đã có quầng thâm, bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi. Nhưng cô không muốn đi ngủ.
"Lộ Lộ, nghỉ ngơi thật tốt. Tin tưởng anh, chờ em tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết xong." Giọng nói ấm áp của Sở Khương khiến Ngưng Lộ từ từ thả lỏng cảm xúc, nặng nề mà ngủ. Hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, lại bị kích thích lớn như vậy.
Sau khi Sở Khương xác định cô đã ngủ, cẩn thận từng li từng tí đặt tay cô vào trong chăn, thuận tay đem vài sợi tóc nghịch ngợm bám vào trên trán nhẹ nhàng vén về phía sau.
Cô ngủ chân mày còn nhíu chặt, trên lông mi vừa dài vừa cong vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô, cái mũi nhỏ nhắn lẳng lặng hô hấp, chẳng qua là đôi môi tái nhợt sao lại sưng như vậy đây? Là bị đụng vào cái gì sao? Tay Sở Khương bắt đầu từ trên trán di chuyển xuống, dừng trên đôi môi sưng đỏ của cô.
Người con gái ở trước mặt là người mà anh đã thề phải trân trọng cả đời, nhưng hôm nay anh lại làm cô đau lòng, khổ sở và bất lực như vậy. Có phải cô còn chưa đủ tin tưởng anh không? Tại sao chuyện xảy ra lâu như vậy cũng không có nói? Nhưng nếu anh đã biết sẽ phải nghĩ biện pháp giúp cô giải quyết. Anh không thể mất đi cô được!
"Lộ Lộ, ngủ thật ngon. chờ anh trở lại." Sở Khương nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bây giờ anh phải lập tức về nhà nói chuyện với ba mẹ, không thể kéo dài thêm một giây nào nữa.
"Mẹ, tại sao không thể? Lộ Lộ là của vợ sắp cưới của con mà?" Sở Khương về đến nhà không quan tâm đến chuyện ăn cơm, lập tức đem chuyện đã xảy ra với nhà họ Quan nói ra, không nghĩ tới mẹ lại nói không thể? Điều này làm cho anh không thể nào tiếp nhận?
"Con trai, hai đứa còn chưa kết hôn cô ta đã lấy của chúng ta một khoản tiền lớn như vậy, vậy sau này kết hôn cô ta muốn cả nhà họ Sở có phải con cũng hai tay dâng cho cô ta không?" Mẹ Sở trăm ngàn không nghĩ tới con dâu tương lai mình lại là một người con gái mưu tính như vậy. Có trách thì trách bọn họ không có tìm hiểu rõ ràng nhà họ Quan mà vẫn luôn hợp tác với bọn họ, lúc đầu bà chỉ cho rằng chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Càng làm cho bọn họ không ngờ chính là con trưởng sau khi vừa tiếp nhận công ty cái xí nghiệp đầu tiên muốn xuống tay lại là nhà họ Quan.
"Mẹ, đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Lộ Lộ không phải là người như vậy, ba mẹ không nhìn ra được sao?"Tâm trạng Sở Khương đã mất khống chế. Ba Sở chỉ ngồi ở chỗ đó không nói lời nào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian